Những bài thơ Mùa Hè hay nhất (nhiều tác giả) (2)

Những bài thơ Mùa Hè hay nhất (nhiều tác giả) (2)



1. CHO EM VÀ MÙA HẠ 

Hình như bên kia là mùa thu
Ngàn lá rụng mang theo lời tiễn biệt
Nơi ký ức hóa vầng trăng đẫm ướt
Con dế buồn rũ cỏ hát tình ca.

Bên kia là năm tháng đi qua
Còn gặp lại cũng vô tình ánh mắt
Bông hồng ấy cuối chân trời tít tắp
Dẫu muộn phiền từng cánh mỏng manh rơi.

Bên kia là còn lại mình tôi
Mùa hạ và em xa vời ảo ảnh
Hoa cúc cháy trong nỗi niềm đa cảm
Thuở yêu em trong trắng vô ngần.

Bên kia là còn lại dòng sông
Cánh buồm anh nửa đời đi không hết
Em xa quá, mùa thu thì chẳng biết
Có người úp mặt khóc hoàng hôn.

Lẽ nào em không nhớ, lẽ nào quên
Giọt nước mắt đã tan thành hoài niệm
Thành muối mặn thành vô tư sóng biển
Để vơi đầy cùng năm tháng vì nhau.

Bên kia là còn lại nỗi đau
Khao khát ấy của một trời hoa phượng
Lẽ nào em, lẽ nào tôi hoang tưởng
Lá vàng thu tiếc nối giữa tay người.

Bên kia là day dứt khôn nguôi
Đồng vọng mãi lời chia tay thầm lặng
Phải mùa hạ dâng hết mình cho nắng
Nên mùa thu chớm lạnh đã se lòng.

Thì đừng buồn bốn phía mưa giăng
Bong bóng vỡ theo về nguồn cội
Ngắt cánh phù dung ngồi đếm tuổi
Thấy trong hư vô khuôn mặt của mình.

Thì ta quay về tìm lại dòng sông
Tìm lại xác thân phiêu bồng một thuở
Để thấp thoáng em hiện về đâu đó
Mùa hạ ấy xa như có thật trong đời...

Từ Dạ Thảo






2. TÔI VỀ GIỮA PHỐ ĐÊM NAY

Sương chảy máu dọc con đường
Gió về, cứ ngỡ sông Hương chết rồi
Còn tôi, chạy với tôi thôi
(Ngày mai, chắc chắn trên trời có mây).

Tôi về, chạy dưới tàn cây
Đèn khuya mắc cỡ trên vai gái già
Lên Thiên Mụ, xuống Đông Ba
Ngược xuôi, xuôi ngược cũng là nhân gian.

Con ve vừa thoát miệng hang
Trời ơi! đã chết trên bàn tay ai
Vòng xe đo đoạn đường dài
Vòng đời đo những họa tai bất thường.

Có thương thì giữ lời thương
Chết rồi, tiễn một nén hương thôi mà!
Về đi, chạy chậm thôi nha!
Ngày mai, gặp lại thì ta cùng cười.

Nguyễn Lãm Thắng




3. VÀO MẶT TRẬN LÚC MÙA VE ĐANG KÊU

Vào mặt trận lúc mùa ve đang kêu
Dẫu hòn bi lăn hết vòng tuổi nhỏ
Trong những ba lô kia ai dám bảo là không có
Một hai ba giọng hát chú ve kim?

Vào mặt trận lúc giọng ve đang kêu
Hay tiếng gọi lên đỉnh cao đánh giặc
Đây mùa hạ lòng tôi sung sướng nhất
Bao điểm chốt anh hùng, tôi nổ súng cùng ai.

Vào mặt trận lúc giọng ve rất dài
Như sông suối, như đoàn quân vô tận
Da diết tiếng ve ngân chẳng tắt
Tiếng ve bay theo chân bước trùng trùng

Vào mặt trận lúc giọng ve đang rung
Chúng tôi sống tháng năm xao động lắm
Truy kích giặc có rất nhiều đêm trắng
Nhiều đêm trong tâm hồn cùng thức bên nhau

Ra mặt trận lúc giọng ve kêu mau
Là khẩu lệnh khẩn trương vào trận cuối
Những báng súng trong tay đều nóng hổi
Những tim người đập theo tiếng ve kêu...

Mùa khô ơi, mùa khô thân yêu
Dẫu hòn bi lăn hết vòng tuổi nhỏ
Nhưng trong những ba lô kia, ai bảo là không có
Một hai ba giọng hát chú ve kim?

Hoàng Nhuận Cầm




4. ÁO TRẮNG TRƯỜNG XƯA

Người đi qua có thấy
Con chim chuyền bay đôi
Cái màu hoa phượng ấy
Bắt lửa vào tim tôi.

Sân trường nằm không nói
Sao bước chân dùng dằng?
Dấu guốc hằn giận dỗi
Người trách hờn tôi chăng?

Những lá thư ngắn ngủi
Gởi theo đường ngoằn ngoèo
Cứ phập phồng, may rủi
Đợi tan trường trông theo.

Tóc buông lời suối chảy
Hành lang dài lim dim
Giận bờ môi mấp máy
Thương nhịp dồn quả tim.

Người nghiêng nghiêng nón lá
Mắt đen chớp vội vàng
Ôi ước gì hoá đá
Phút giây người trông sang.

Rời xa trường lớp cũ
Buồn vui đến ngỡ ngàng
Một chồng thư chưa đủ
Để cho người cưu mang.

Ơi trường xưa, áo trắng
Theo ta suốt mọi miền
Xin giữ giùm áo trắng
Thuở chúng mình trao duyên...

Đỗ Quang Vinh




5. BÀI CA MÙA HẠ

Bởi còn mùa hạ nên ta đợi
Em thắp lửa trong mỗi mắt chiều
Chờ nhau đằng đẵng mười trăng nước
Lỡ làng gió thổi trắng lời yêu.

Bởi còn mùa hạ nên ta hát
Một khúc phiêu ca với nắng vàng
Xin đừng chép vội dòng lưu bút
Giọt mực này dành để lúc sang trang.

Bởi còn mùa hạ nên ta nhớ
Bạn cũ chừng hao đã mấy người
Trượng phu thà chết không nhỏ lệ
Đối diện trời xanh cả tiếng cười.

Em ơi! còn hạ đấy
Nắng như là say nhau
Mùa như là muốn nói
Về những điều dài lâu.

Hãy đợi anh dắt sang mùa hạ
Thăm lại miền quê tuổi cốm, hồng
Dụi mắt tưởng chừng trong hương gió
Còn cả một trời mây trổ bông.

Đỗ Quốc Thuấn




6. HOÀI NIỆM

Tôi bỏ lại nửa chừng câu hát,
Lặng lẽ về, bước nhạt con đường xa.
Nhớ! Trời ơi! Nhớ lắm một bài ca,
Viết dở.

Tôi gửi lại sân trường một nửa,
Một nửa mang theo, một nửa ai cất giùm,
Bạn cũ rồi có nhớ tôi nữa không?
Người ấy ở chung bàn, chung giọt nắng,
Ô cửa. Lá bàng. Khoảng trời mây rất trắng.
Phi lao đưa, chớm nắng, ưu tư buồn,
Sao ngẩn ngơ hoài hỡi đôi mắt xanh non,
Phấp phỏng lắm bởi người vô tâm lắm!

Tôi giã biệt khi lòng chưa kịp thắm,
Thu chưa trong nên mây cũng chưa về,
Chưa đọng tròn giọt nắng chín đê mê,
Bạn một nửa, sẻ dành tôi một nửa.

Hình như có đôi người se sẽ nhớ,
Se sẽ buồn bên ô cửa trống trơn,
Se sẽ thương... xin đừng đi xa hơn,
Hãy cứ giữ một chút buồn se sẽ.

Hãy cứ giữ một chút lòng như thế,
Cho nửa đời sẽ không bơ vơ,
Cho ngày ngày cô bé vẫn làm thơ,
Hoài niệm mãi giấc mơ một nửa.
 

Đinh Thu Hiền


7. HÃY ĐỂ MÙA HÈ YÊN NGHỈ

Đường phố hôm nay mùa đông
Sao áo em mùa hạ?

Những sọc áo xanh cuộn sóng
Em mang trên ngực biển đầy.

Biển những ngày hè đẹp lắm
Ngày nào tìm biển ta say.

Nhưng mùa hạ đã ra đi
Chân trời xa không ngấn nắng.

Sao em còn mang áo mỏng
Có còn mùa hạ nữa đâu.

Sao em làm lòng ta đau
Nhớ ngọn lửa hè đã tắt.

Chắc biển ngoài kia cũng xám
Lạnh co những sóng rộng dài.

Ngực em cao làm tức ngực
Hãy chôn dưới lớp áo dầy.

Đường phố hôm nay mùa đông
Hãy để mùa hè yên nghỉ.

Hoàng Hưng

Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phú Quang phổ nhạc thành bài hát Mùa hạ còn đâu.




8. TỰA LƯNG VÀO THÁNG SÁU

Hãy tựa vào tôi, lưng tháng sáu
Chỗ em nương náu nỗi muộn phiền
Lòng tôi bấp bênh như triền dốc
Có chắc gì em được bình yên.

Dáng khuya nghiêng thấp lần mưa tới
Đâu còn thấy lối để quay về
Tựa vào nhau nửa đời hoang phế
Níu cho đầy một giấc cuồng mê!

Thắp đêm hương quế xanh lòng đá
Trên từng xác lá bỏ nhau đi
Cũng một lần bước qua tháng sáu
Mà buồn còn ở lại trên mi.

Làm sao em biết mưa dài tóc
Để nghe tiếng khóc thuở vào đời
Tựa xuống lưng đêm cùng chăn gối
Là em còn chiếc bóng không tôi…

Hư Vô




9. THÁP CÁNH TIÊN

Ta lại về thăm tháp Cánh Tiên
Long lanh nắng xuống, bóng sương chìm
Cánh chim nào động trời hoang dã
Mà chiều Bình Định gió như im?

Em ở đâu rồi em gái nhỏ
Bâng khuâng màu áo trắng như mây
Cứ ngỡ em còn bên tháp cổ
Ngại ngùng như thuở mới chia tay.

Em ép cho ta cánh phượng hồng
Để mùa hạ ấy hóa mùa đông
Để mùa thu rụng trên trang sách
Một xác bướm khô, xác nỗi lòng.

Cây vẫn liền cây, lá vẫn xanh
Đá rêu trầm mặc, nắng tơ mành
Có bóng tiên về trên đỉnh tháp
Lung linh nhịp múa điệu Chiêm Thành.

Em xa ta rồi, sao nỡ xa
Cánh Tiên tháp đứng khói sương nhòa
Trăng lạnh cuối chiều trăng lạnh mãi
Có hay trăng lạnh ướt hồn ta?

Bình Định 1994
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng – NXB Đà Nẵng 1997)

Thanh Trắc Nguyễn Văn




10. MÙA HÈ ĐẾN SAU

Em đã nhận nắng vàng ở lại
Gió thổi qua ống sáo cũ. Cánh diều
Đã bay lượn tầng không mê mải
Như tuổi lành đón nhận tình yêu.

Mùa hè đến và em cũng đến
Từ xa xôi tiến lại gần nhau
Bước hồi hộp ai là người tới trước?
Chạm tay rồi mới biết... đến sau!

Một chiếc lá đã từ lâu đậu xuống
Một đoá hoa từng nở biếc trong lòng
Một tiếng ve ngập ngừng lĩnh xướng
Một tiếng cười giữa khoảng trời trong.

Tất cả đã ở đây từ trước
Những hồn nhiên thân thuộc của mùa hè
Chỉ đợi tháng đợi năm. Và em nữa
Để tình anh lại hát say mê...

Thụy Anh




11. SÂN TRƯỜNG LẶNG LẼ

Đã bắt đầu mùa hạ rồi đó sao
Con ve ngập ngừng cất giọng sầu trong lá
Cơn mưa đầu tiên kéo về vội vã
Con đường buồn tênh vắng những buổi tan trường.

Sắp xa rồi cái thuở thân thương
Kỷ niệm cũ vẫn thường để ngõ
Đà Lạt chiều nay dường như lặng gió
Nên không thấy trên đường tà áo trắng bay.

Chia tay rồi lòng tôi mới hay
Dấu chấm hỏi đánh rơi ngoài cửa lớp
Chưa bận lòng giữa buồn vui tan hợp
Chiều tan trường có ai đó trông theo.

Đã gợn buồn trong ánh mắt trong veo
Mây cuống quít xô nhau về với núi
Hồn nhiên hởi còn những ngày ngắn ngủi
Ai mang theo được mãi suốt đời mình.

Đường chiều nay những viên sỏi lặng thinh
Hoa phượng nở cuối sân trường lặng lẽ.

Hồ Thụy Mỹ Hạnh




12. HẠ KHÚC

Một tiếng ve nhắc rằng mùa hạ
Mây trốn về đâu cho trời lặng lẽ xanh
Phượng tự đốt cháy mình thành ngọn lửa
Ơ kìa! Sao em khóc ngon lành.

Lưu bút đầy những thân yêu bè bạn
Lại về đây đợi tiếng trống tan trường
Bài thơ trong ngăn bàn mùa đông giá rét
Biết có bao giờ cạn những niềm thương.

Một mảnh giấy từ bàn trên chuyển xuống
Diễm mèo ơi đứng dậy hát đi.
Ơi! Có bao giờ lại gọi tên bè bạn
Bằng những cái tên ngộ lạ kỳ.

Đôi bạn ấy chung bàn ba năm học
Giờ chia tay đứng mãi cuối hành lang
“Mong những cơn mưa đời đừng làm ướt
Tinh khôi áo trắng học trò”.

Em biết không tất cả rồi sẽ mất
Thơ còn mãi những gì tốt đẹp mà người ta mang đến cho nhau
Và ta hát cho những trong trẻo ấy
Ngày mai. Phía trước. Những nhịp cầu.

Đàm Huy Đông




13. CHIẾC LÁ ĐẦU TIÊN

Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say.

Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu.

Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Lời hát đầu xin hát về trường cũ
Một lớp học buâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm - rụng xuống trái bàng đêm

Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi.

"Có một nàng Bạch Tuyết các bạn ơi
Với lại bảy chú lùn rất quấy!"
Mười chú chứ, nhìn xem, trong lớp ấy
(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao).

Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa mơ rồi đến mùa hoa phượng cháy
Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm.

Thôi đã hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi!

Em đã yêu anh, anh đã xa rồi
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá, mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên.

Hoàng Nhuận Cầm




14. VIẾT CHO MÙA HOA PHƯỢNG

Em đi rồi, chùm phượng cháy trên cao
Đỏ hoe mắt một chiều rớm nắng
Nhấm chùm hoa không chua mà chát đắng
Bước chân tôi khập khiễng trước sân trường.

Trước mặt tôi là hoàng hôn
Sau lưng là cánh cửa phòng thi khóa vội
Những bàn ghế, những bảng đen ngập bụi
Tờ giấy vo tròn ném cuối giờ thi...

Chỗ em ngồi còn kia:
Vệt nắng dài in hằng lên ghế
Buổi sáng nào lần đầu đến trễ
Vai run run tay lấm vệt dầu...

Em đi rồi! Chùm phượng đỏ trên cao
Cứ cháy mãi những điều chưa nói hết
Nắng chiều hôm cứ ngời lên nuối tiếc
Giá ngày xưa... Thôi đừng nhắc! Hạ tàn...

Đào Phong Lan




15. CÀNH PHƯỢNG HỒNG THUỞ ẤY

Chiều nay nhặt cánh phượng hồng bỗng nhớ
Dấu chân xưa ai để lại sân trường
Ta có một thời yêu không dám ngỏ
Ngày chia tay em chợt đẹp lạ thường.

Bốn năm em vẫn làm kẻ lạ
Mỗi ngày chân dẫm nát hồn tôi
Tôi như ngọn gió ngoài song cửa
Mang chút bụi buồn đi xa xôi.

Có lúc hồn tôi bừng tỉnh ngộ
Em vẫn là em giữa mọi người
Hỡi ơi, ánh mắt vô cùng lặng
Mà ở trong tôi gió ngợp trời.

Tôi với em chỉ là khoảnh khắc
Nhưng tình yêu thì bất tận trong đời
Em cũng như muôn người con gái khác
Cớ vì sao môi cháy đỏ lòng tôi.

Chiều nay nhặt cánh phượng hồng bỗng tiếc
Mắt ai xưa chợt thức giữa sân trường
Tự trách mình chẳng nói được yêu thương
Để bay mất cánh phượng hồng thuở ấy.

Trịnh Bửu Hoài




16. MÙA PHƯỢNG ĐỎ

Sân trường kẻ lề hạ bằng phượng đỏ
Thầy cô kẻ lề ta bằng trang vở mùa thi
Sau tiếng trống tan trường, ta vẫn một nguyên hàm tuổi ngọc
Biến số còn xanh một chớp mi.

Rồi có thể sau mười năm ra đi
Ta lại khóc cho những điều ngày hôm nay chưa biết
Rồi có thể mười năm còn hẫng giữa cuộc vui ngày họp lớp
Sau chớp mi của H. bây giờ, ta có lỗi gì không?

Ai chợt ưu tư trước ngưỡng cửa đời mình
Ai ép chết khô một xác ve trong trang lưu bút
Ta nao lòng bên cây gạo già rêu mốc
Không dám khắc tên mình sợ chạm nhói tên em.

Phép toán hôm nay không đúng đến vô cùng
Lận đận, thành danh làm sao chia đề ta và bạn
Nhớ thương ơi đừng bao giờ khô cạn.
Lối gió hờn nét phấn buổi đầu tiên.

Chu Minh Khôi




17. KHÚC HÁT NGÀY RA TRƯỜNG

Thôi, từ giã giảng đường
Từ giã tuổi sinh viên
Chúng mình ra đi để mang hoài nỗi nhớ
Hoa phượng vĩ chiều nay tưng bừng nở
Đỏ thắm ven trời. Những cánh chim bay.

Ngày mai xa rồi ta biết nói gì đây
Ánh mắt ấy nhìn ai chợt có gì khang khác!
Tạm biệt nhé con đường về xanh mát
Bao dấu chân xưa. Sao xao xuyến bồi hồi?

- Em sẽ về miền đất ấy xa xôi...
Lời nói khẽ như bao lời muốn nói
Mái trường xa sẽ đón chào cô giáo mới
Và tình yêu thoảng nhẹ trong chiều.

Họ bên nhau chưa nói được nhiều
Lòng mải hẹn những phương trời xa lắc!
Để những ước mơ thầm thì khẽ hát
Khúc - hát - vào - đời những mơ ước lứa đôi...

1994
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng - NXB Đà Nẵng 1997)

Thanh Trắc Nguyễn Văn




18. CHIA XA

Tình học trò mong manh giấy vở
Trang thương trang nhớ ghép chung tờ
Ai đem tình chia hai thương nhớ?
Để tim mình nhói buốt nửa câu thơ?

Lần cuối trường tan, cổng trường sao khép vội?
Chia hai phần đời: Hè phố - sân chơi
Lần cuối chia tay, cầm tay nhau bối rối
Bỗng hai lối chia xa, chưa kịp nói nửa lời.

Người vội về, sợ chiều mưa ướt tóc
Mưa không về, sao ướt mắt nâu thương?
Ta thơ thẩn đường xưa nghe lá khóc
Qua phố quen, sao chân lại lạc đường?

Thế rồi xa, xa hoài, xa mãi,
Phượng bao mùa hoa đỏ mắt rưng rưng
Có nhớ có thương, thôi em đừng ngoái lại
Sóng lở bờ, sông kỷ niệm - sau lưng.

Nguyễn Vân Thiên




19. TẠM BIỆT MÙA HÈ

Hình như nắng không còn chan chát nữa
Tiếng ve ran đã tắt lịm lâu rồi
Cành phượng vĩ đầy cành biêng biếc lá
Sân trường vui rộn rã nét môi cười

Bao câu chuyện nổ giòn say ghế đá
Mùa thu gieo bím tóc phía chiều mơ
Lũ con trai của một thời láu cá
Bỗng hôm nay chững chạc đến không ngờ!

Và khung cửa mùa thu xanh đến lạ!
Tóc một người theo gió chảy hương xa
Hình như nắng biết nói lời tạm biệt
Một mùa hè kỉ niệm đã đi qua...

Nguyễn Lãm Thắng




20. THỜI HOA ĐỎ

Em quên rồi - thời hoa đỏ ngày xưa
Thuở hờn giận vu vơ
Thương dại khờ đám cỏ
Líu ríu xanh - góc cuối sân trường.

Em đã quên thời hoa đỏ ngày xưa
Tan vào đời những câu thơ bong bóng
Con sầu kim gốc phượng già bật khóc
Vết mực nhoè - tiết tấu hoàng hôn.

Em đã quên thời hoa đỏ có tôi
Sấp ngửa mưa rơi trên con đường hò hẹn
Dáng trầm tư - rặng cây già trắc nghiệm
Tia chớp lạnh lùng, buổi ấy nhón chân qua.

Em quên rồi thời hoa đỏ ngày xưa
Lớp học cũ - bụi thời gian - trầm tích
Mùa hạ cồn cào giữa hai bờ thương mến
Tôi lại đạp xe qua tháng sáu mưa rào.

Đàm Huy Đông




---------------------------------------------------------------------
1. Những bài thơ Mùa Hè hay nhất
2. Những bài thơ Mùa Hè hay nhất (2)

Ghi chú: Ảnh Tháp Cánh Tiên (ảnh dưới bài thơ thứ 9) và ảnh minh họa sưu tầm từ internet
READ MORE

SHARE